Viết đoạn văn nêu tình cảm, cảm xúc của em về một cảnh vật trong câu chuyện, bài văn, bài thơ đã đọc được Luật Dương Gia sưu tầm và tổng hợp lại nhằm giúp các em có thêm những tài liệu tham khảo hữu ích, qua đó rèn luyện kĩ năng viết đoạn văn. Mời quý bạn đọc tham khảo bài viết sau đây.
Mục lục bài viết
1. Đoạn văn nêu tình cảm, cảm xúc của em về cảnh thiên nhiên trong bài thơ “Chiều tối”:
Mẫu 1:
Có thể nói rằng, mỗi tác phẩm trong ‘Nhật ký trong tù’ đều khắc họa vẻ đẹp con người và tinh thần vĩ đại của Hồ Chí Minh: vẻ đẹp của trái tim, của tinh thần và ý chí, sự nghị lực cũng như sự khiêm nhường và sự hy sinh cao cả. Được viết khi Bác Hồ bị chính quyền Tưởng Giới Thạch bỏ tù vô cớ, mỗi tác phẩm đều là sự sáng ngời của tâm hồn, nghị lực và trí tuệ Hồ Chí Minh dù ở trong hoàn cảnh tù đày. Đúng như tựa đề, ‘Chiều Tối’ là bức tranh thiên nhiên khắc họa phong cảnh núi rừng lúc chiều muộn được Hồ Chí Minh ghi chép lại trên đường chuyển sang nhà lao khác. Vì vậy, vẻ đẹp tâm hồn Hồ Chí Minh thể hiện trong bài thơ này trước hết là vẻ đẹp tâm hồn của người nghệ sĩ với tình cảm dịu dàng trước vẻ đẹp của thiên nhiên, cuộc sống con người. ‘Chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ/Chòm mây trôi nhẹ giữa tầng không”. Chúng ta có thể cảm thấy hình ảnh thiên nhiên luôn nổi bật trong thơ Bác Hồ, bởi Người coi trọng và tôn trọng sự biểu hiện của cuộc sống và bản chất của thiên nhiên. Trước mắt người đọc là những hình ảnh quen thuộc của thơ cổ điển: đôi cánh chim, những chòm mây, bầu trời với những tia nắng cuối cùng của ngày sắp tàn, chỉ hiện rõ trên đỉnh trời, khi thiên nhiên mở ra trước mắt người đọc. Đôi cánh chim, những chòm mây và bầu trời rộng lớn tạo nên sự tương phản, tạo cảm giác không gian gợi nhớ đến một thi sĩ xưa. Không gian được tạo nên bởi sự tương phản này dường như tạo nên cảm giác buồn bã cho khung cảnh, nhìn khung cảnh này có cảm giác như tâm hồn Hồ Chí Minh thực sự hòa hợp với thiên nhiên. Rất tự nhiên, nhà thơ phải ngước lên và nhận thấy một chú chim mệt mỏi đang tìm chỗ ngủ và một đám mây cô đơn lặng lẽ bay ngang qua. Nhìn cảnh tượng ấy, Bác Hồ dường như đã xóa đi ranh giới giữa du khách tự do và người tù đã trở nên mờ nhạt. Điều này cho phép tâm hồn dễ dàng hòa nhập và hình thành mối liên kết với thiên nhiên. Ai có thể ngờ rằng thiên nhiên lại hiện lên đẹp đẽ đến thế trong thơ Bác Hồ, ngay cả trong hoàn cảnh bị áp giải đến nhà tù?
Mẫu 2:
Tác phẩm “Chiều Tối” được tạo ra trong hoàn cảnh rất khác lạ. Nó không được viết trên một tờ giấy trắng để trên bàn mà được viết trong lúc Bác Hồ đang bị dẫn từ nhà tù Tĩnh Tây về nhà tù Thiên Bảo. Buổi tối là lúc trở về sau một ngày làm việc vất vả. Đó là thời điểm mọi người trở về với gia đình, dành thời gian bên nhau, kết nối lại và cùng nhau thưởng thức bữa tối nóng hổi. Tuy nhiên, vào buổi chiều, ánh nắng yếu dần và gần như biến mất hoàn toàn, khiến khoảng không gian trở nên dịu nhẹ. Nó gợi lên một cảm giác bối rối và cô đơn hơn bao giờ hết. Khi mọi thứ bắt đầu trở về, người tù Hồ Chí Minh cảm thấy cô đơn vì không có nơi nào để trở về và không có ai chờ đợi, mong chờ. Không khí buổi chiều tối thật buồn. Ánh nắng chói chang bắt đầu nhạt dần. Mặt trời dần lặn sau dãy núi. Trăng dường như ló ra sau rặng tre đầu làng. Khung cảnh tuy thơ mộng nhưng lại chứa đựng một cảm giác cô đơn không thể diễn tả bằng lời. Trên trời, từng đàn chim nối đuôi nhau tìm nơi nghỉ. Sau khi bay không ngừng nghỉ cả ngày, chúng đều kiệt sức và cần được nghỉ ngơi. Từng cánh chim đều bay vòng quanh trên bầu trời, trông như muốn nhanh lên nhưng lại không thể. Sự mệt mỏi hiện lên qua mỗi nhip đập cánh, giống như đôi chân Bác Hồ đã mỏi sau những ngày chuyển lao mệt nhọc. Đám mây cô đơn bồng bềnh chẳng khác gì nỗi cô đơn của Bác Hồ, sự di chuyển chậm rãi của đám mây càng khiến nó trở nên tĩnh lặng, bình yên hơn. Bác Hồ hẳn đã yêu thiên nhiên đến nỗi có thể quên đi những gông cùm nặng nề ở cổ, những cơn đau ở chân, hòa mình vào khung cảnh thiên nhiên và tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất trong tư thế ấy, tràn đầy sự vô tư, tự do và lạc quan.
2. Đoạn văn nêu tình cảm, cảm xúc của em về cảnh “Chiếc thuyền ngoài xa”:
Thực ra không phải ngẫu nhiên mà có người coi Nguyễn Minh Châu là nghệ sĩ biểu tượng. Trong tác phẩm của mình, Nguyễn Minh Châu thường không trực tiếp bộc lộ những suy nghĩ, quan điểm của mình mà chỉ thể hiện những suy nghĩ, quan điểm về cuộc sống thông qua những biểu tượng, hình ảnh mơ hồ. Và hình ảnh chiếc thuyền xuất hiện trong truyện ngắn ‘Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu là một ví dụ tiêu biểu. Nhan đề của truyện ngắn này là ‘Chiếc Thuyền Ngoài Xa’ và trên thực tế, hình ảnh chiếc thuyền xuất hiện gần như khắp mọi nơi trong truyện mà tác giả giới thiệu đến người đọc. Hiện lên trước mặt người đọc là hình ảnh một chiếc thuyền “vừa làm xong, còn mùi gỗ và dầu rái”, tiếp theo là “một nhóm khoảng năm bảy chiếc thuyền đã tắt đèn” và cuối cùng là tập trung vào một con thuyền đang chèo thẳng đến trước mặt tác giả. Hình ảnh “con thuyền ngoài xa được tác giả khắc họa rất ấn tượng: “Mũi thuyền vạch một đường mơ hồ, mờ ảo trên bầu trời trắng đục sương mù, xen lẫn màu hồng của ánh nắng.” Một vài người lớn và trẻ em ngồi bất động như những pho tượng trên mũi thuyền hình bát úp nhìn ra bờ biển. Bức tranh này mang vẻ đẹp “thực sự đơn giản và hoàn hảo”, như “tranh mực tàu của các họa sĩ cổ”. Bức ‘Chiếc Thuyền Ngoài Xa’ đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật mà ai cũng có thể ngắm nhìn, chiêm ngưỡng và thích thú khi thể hiện được tất cả vẻ đẹp của nó về màu sắc, đường nét và bố cục. Những người yêu nghệ thuật trải qua cảm giác “bối rối”, “cảm giác có gì đó bóp nghẹt trái tim” và “khám phá chân lý của sự hoàn hảo, khám phá khoảnh khắc trong sáng của tâm hồn”… giống như “Tôi” cũng cảm nhận như thế. Nhưng ngay cả những người yêu thích nghệ thuật cũng sẽ không thể khám phá được, rằng có những con người, những cuộc đời và những số phận đầy trớ trêu, nghịch lý đã sống và tiếp tục sống trên con thuyền này. Một người phụ nữ kiên nhẫn đã tự nguyện chịu đựng những trận đòn hung hãn của chồng chỉ vì chiếc thuyền này, gia đình này (khoảng 10 người) cần có người đàn ông. Người con trai yêu mẹ đến mức hận muốn giết cha mình… Sự thật bên trong này được hé lộ cho nhiếp ảnh gia chỉ khi “một chiếc thuyền đâm vào nơi tôi đang đứng”, tức là nó ở rất gần. Vì vậy, hình ảnh “Chiếc Thuyền Ngoài Xa” có thể nói là một ẩn dụ nghệ thuật thể hiện chủ ý của tác giả Nguyễn Minh Châu. Khi người đọc giải mã được hình ảnh tượng hình này sẽ nhận ra thông điệp mà tác giả đang truyền tải. Nghĩa là, cuộc sống thực chất là nơi sản sinh ra vẻ đẹp nghệ thuật, nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là nghệ thuật thực sự, và để chiêm ngưỡng cái đẹp người ta cần phải có khoảng cách. Nhưng nếu muốn khám phá những bí mật về sự tồn tại và cuộc sống của con người, họ phải tiếp cận cuộc sống, bước vào cuộc sống và sống cuộc đời như vậy.
3. Đoạn văn nêu tình cảm, cảm xúc của em về “Ánh trăng”:
Có rất nhiều nhà thơ đã viết về, miêu tả, ca ngợi trăng, nhưng tác phẩm mà tôi trân quý nhất là Ánh trăng của Nguyễn Duy. Chỉ có khung cảnh quen thuộc và ký ức xưa còn vang vọng trong tâm trí tác giả. Bài thơ được đặc trưng bởi một giai điệu nhẹ nhàng và sâu sắc, đồng thời là một hình ảnh mang ý nghĩa độc đáo. Hình ảnh trăng đầy nghĩa tình, tri ân đã khắc sâu vào tâm hồn tác giả, những tình cảm ấy nhẹ nhàng thấm vào từng trang viết của nhà thơ với hình ảnh trăng là người bạn thân thiết. Ký ức về người tri kỉ giờ đã mờ nhạt bởi ấnh đèn điện hay cửa gương. Những hình ảnh này khiến tác giả tiếc nuối, luyến tiếc. Những cảm xúc sâu sắc này đã chạm đến trái tim của mọi người. Khoảnh khắc tắt đèn, mọi cảnh vật nhường chỗ cho trăng mang về đủ kỷ niệm để ai cũng yêu thương trân trọng.“ Ánh trăng” của Nguyễn Duy là một bài thơ hay, hình ảnh gây được dư âm lớn trong lòng mỗi người và để lại ý nghĩa sâu sắc trong lòng người đọc, Và trăng mang một ý nghĩa đặc biệt sâu sắc, nó không chỉ là ánh trăng tuyệt đẹp của thiên nhiên mà còn là thứ ánh sáng ấm áp chiếu vào mọi ngóc ngách của con người.