"Cố hương" là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của nhà văn Lỗ Tấn xoay quanh nhân vật "tôi". Trong bài viết dưới đây, chúng tôi xin gửi đến bạn đọc những bài văn cảm nhận về nhân vật Tôi trong Cố Hương chọn lọc hay nhất
Mục lục bài viết
1. Dàn ý bài cảm nhận về nhân vật Tôi trong Cố Hương chi tiết nhất:
1.1. Mở bài:
– Giới thiệu tác giả, tác phẩm.
– Giới thiệu vấn đề cảm nhận: nhân vật Tôi trong Cố Hương.
1.2. Thân bài:
a. Tôi trong ngày về quê:
Khi nhìn lại cảnh sắc của quê nhà vào những ngày về, nhân vật tôi không thể khống chế được cảm giác buồn bã và luyến tiếc. Cảnh vật yên tĩnh và lấp lánh những kỷ niệm xưa, đồng thời cũng đưa ra những tín hiệu đáng buồn về sự thay đổi của quê hương. Một cảnh tượng như thế không chỉ đơn giản là bức tranh vẽ về một miền quê thanh bình, mà còn là một bức chân dung tâm trạng của những người phải xa quê hương, những người luôn tìm kiếm ở đó sự bình yên và cảm giác thuộc về.
b. Tôi trong ngày ở quê:
– Tôi vẫn nhớ mãi về hồi ức về người bạn thân thiết của tôi, Nhuận Thổ. Chúng tôi từng có thời gian tuyệt vời khi là hai đứa trẻ đầy sức sống, và tình bạn giữa chúng tôi thật sự trong sáng và không phân biệt ranh giới giai cấp. Những kỷ niệm ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi như một điều kỳ diệu.
– Tuy nhiên, khi gặp lại Nhuận Thổ sau một thời gian dài xa cách, tôi cảm thấy rất bi đát về thực tại. Tôi không thể không nhận ra sự thay đổi đáng kể từ hình dạng đến tâm tính của người bạn cũ. Tôi cảm thấy tiếc nuối khi thấy Nhuận Thổ đã phải trải qua nhiều biến cố và thử thách trong cuộc sống. Những sự thay đổi này đã khiến tôi cảm thấy lo lắng cho tương lai của Nhuận Thổ.
– Tình cảm đan xen giữa quá khứ và thực tại khiến tôi cảm thấy ám ảnh nặng nề. Tôi không thể quên những con người sống mòn mỏi bởi thói đố kỵ, bần tiện và nhu nhược, khiến cuộc sống khó khăn hơn. Tôi biết rằng chính sách cai trị hà khắc đã gây ra nhiều khó khăn cho họ, và tôi cảm thấy rất tiếc nuối vì điều đó. Tuy nhiên, tôi cũng thấy hy vọng khi thấy rằng Nhuận Thổ vẫn luôn là một hiện thân cho sức sống mạnh mẽ của người dân quê.
– Bằng cách nhìn lại quá khứ, tôi nhận ra rằng tình bạn giữa chúng tôi vẫn còn đó và không bao giờ mất đi. Dù cho cuộc sống có thay đổi ra sao, những kỷ niệm về Nhuận Thổ vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.
c. Tôi trong ngày xa quê:
– Sau bao năm xa cách với quê hương, cuối cùng tôi cũng đã không còn nhớ đến quê cũ.
– Niềm hy vọng tươi sáng bỗng nảy nở trong tâm hồn tôi nhờ vào tình bạn giữa Thủy Sinh, con Nhuận Thổ và cháu Hoàng. Tôi tin tưởng rằng tương lai sẽ mang đến cho chúng tôi những điều tốt đẹp hơn nữa.
d. Hình tượng con đường:
– Bổ sung thêm chi tiết về những suy ngẫm nhân sinh sâu sắc và ước mơ đổi đời cho người dân nghèo. Nếu như có thể thực hiện điều đó, đời sống của họ sẽ được cải thiện đáng kể. Ví dụ, một người nghèo có thể mong muốn có một công việc ổn định và thu nhập đủ để nuôi sống gia đình, hoặc một cơ hội để con cái họ được học hành tốt hơn. Những điều này sẽ giúp họ tìm thấy niềm tin vào tương lai và động lực để tiếp tục cố gắng.
– Để bổ sung thêm cho câu khẳng định về tinh thần lạc quan và chân lí, chúng ta có thể nói rằng nếu ta luôn nhìn nhận mọi tình huống một cách lạc quan, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để tìm ra giải pháp cho các vấn đề khó khăn. Chân lí cũng giúp chúng ta hiểu rõ hơn về những việc cần làm và những việc cần tránh để đạt được mục tiêu của mình. Vì vậy, tinh thần lạc quan và chân lý là hai điều rất quan trọng trong cuộc sống, giúp chúng ta vượt qua những thử thách và tiến tới thành công.
e. Hợp:
Lỗ Tấn có tình cảm sâu đậm với mảnh đất và con người quê hương của mình. Ông suy ngẫm về việc chữa bệnh tinh thần cho người dân Trung Hoa, với hy vọng giúp họ có một tâm hồn và tinh thần khỏe mạnh hơn.
Ngoài ra, tư tưởng của Lỗ Tấn cũng rất vĩ đại và sâu sắc. Nhà văn này đã có những dự báo về tương lai của dân tộc Trung Hoa, với mong muốn đưa đất nước lên một tầm cao mới trong thế giới hiện đại. Bằng những ý nghĩa sâu sắc và triết lý đúc kết, Lỗ Tấn đã trở thành một trong những nhà văn lớn nhất của Trung Quốc và toàn thế giới.
1.3. Kết bài:
– Liên hệ cảm nhận của bản thân về nhân vật tôi trong tác phẩm Cố hương.
2. Cảm nhận về nhân vật Tôi trong Cố Hương chọn lọc:
“Cố hương” của Lỗ Tấn là một bức tranh đầy cảm xúc về chuyến trở về quê hương sau hai mươi năm xa cách của nhân vật “tôi.” Qua lời kể chân thành và sâu lắng, câu chuyện là cuộc hành trình đầy phức tạp trong tâm hồn, nơi những kỷ niệm và thực tại đối lập nhau, tạo nên một bức tranh quê hương vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa đầy xúc động vừa tràn ngập sự buồn bã, chua xót.
Sau hai mươi mấy năm dài đằng đẵng, nhân vật “tôi” mới có cơ hội trở về thăm quê hương – nơi mà những ký ức tuổi thơ vẫn còn in đậm trong tâm trí. Khi con thuyền đưa nhân vật “tôi” lướt nhẹ trên dòng nước, lòng của nhân vật rộn ràng bao nhiêu cảm xúc: niềm vui, nỗi buồn, và cả những ước mơ xa xôi, mơ hồ. Những cảm xúc ấy trộn lẫn, đan xen vào nhau, khiến tâm trạng của nhân vật trở nên khó xử và bối rối. Trên con đường về, nhân vật “tôi” không khỏi xúc động khi nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp bên gia đình và người bạn thân thuở ấu thơ.
Nhưng khi thuyền gần đến bến, hình ảnh quê hương hiện ra trong mắt nhân vật “tôi” không phải là khung cảnh tươi đẹp như trong ký ức, mà là những thôn xóm tiêu điều, hoang vắng, im lìm dưới vòm trời vàng úa. Cảnh tượng ấy làm lòng nhân vật chùng xuống, buồn bã và thất vọng. Những đổi thay của thời gian dường như đã bỏ lại nơi đây một quê hương xơ xác, quạnh quẽ, nhưng cũng không thể phủ nhận, trong cái tiêu điều ấy, nhân vật “tôi” vẫn cảm nhận được một sự gần gũi, thân thuộc, gắn liền với những ký ức tuổi thơ đã từng vui đùa nơi này.
Ở lại quê hương chín ngày, nhưng nhân vật “tôi” không thể đi thăm hết bà con, bạn bè như đã từng mong đợi. Thay vào đó, ông chỉ loay hoay cùng mẹ và cháu nhỏ buôn bán đồ đạc, thu dọn nhà cửa, với hy vọng rằng thời gian sẽ trôi nhanh để ông có thể thoát khỏi cảm giác xa lạ và hụt hẫng nơi đây. Dù trước đó, nhân vật “tôi” đã rất háo hức trở về, nhưng khi đặt chân đến nơi, ông mới nhận ra rằng phần lớn người thân, bạn bè đã dọn đi, để lại sau lưng những ngôi nhà trống trải, hiu quạnh.
Trong số những kỷ niệm xa xưa hiện về, hình ảnh người bạn thân thuở ấu thơ – Nhuận Thổ là rõ nét nhất trong tâm trí nhân vật “tôi.” Thuở ấy, Nhuận Thổ là một cậu bé nhanh nhẹn, khỏe khoắn, với làn da ngăm đen, tay cầm đinh ba canh ruộng lúa, ruộng dưa. Kỷ niệm về những trò chơi hồn nhiên và tình bạn trong sáng ngày ấy bỗng hiện lên sống động trong tâm trí nhân vật “tôi”, khiến ông bồi hồi và nôn nao mong gặp lại người bạn cũ. Nhưng khi Nhuận Thổ xuất hiện, nhân vật “tôi” đã không khỏi hụt hẫng và xót xa. Người bạn năm nào giờ đây trở thành một người đàn ông khắc khổ, già nua, với những vết hằn của thời gian và cuộc sống khó nhọc. Lời chào khúm núm “Bẩm ông!” từ Nhuận Thổ khiến nhân vật “tôi” cảm thấy đau đớn, như thể một khoảng cách vô hình đã chia rẽ hai người. Nhân vật “tôi” muốn nói nhiều điều, muốn tâm sự và chia sẻ cùng người bạn cũ, nhưng cổ họng như nghẹn đắng, chỉ biết đứng lặng im, nhìn bạn mình mà không thể thốt nên lời.
Tâm trí của nhân vật “tôi” tràn ngập thương cảm khi thấy gia đình Nhuận Thổ sống trong cảnh khốn khó, nhưng ông cũng hiểu rằng mình chẳng thể giúp gì được nhiều. Sự an ủi nhỏ nhoi mà ông dành cho Nhuận Thổ chỉ làm giảm bớt phần nào nỗi buồn trong lòng người bạn cũ, nhưng không thể xóa nhòa sự cay đắng và khoảng cách đã hình thành giữa họ.
Những hình ảnh về cậu bé Nhuận Thổ ngày xưa với làn da bánh mật, đôi mắt thông minh, lanh lợi giờ đây đã bị thay thế bởi khuôn mặt già nua, đầy dấu ấn của cuộc sống nhọc nhằn và tuổi tác. Quê hương, nơi từng chứa đựng bao ký ức đẹp đẽ, giờ chỉ còn lại sự hoang tàn, xơ xác. Những kỷ niệm ngày xưa dường như đã bị nhấn chìm bởi thực tại đầy u ám và khó khăn. Không chỉ riêng Nhuận Thổ, mà dường như tất cả những người khác cũng trở nên cằn cỗi, khô cằn trong suy nghĩ và tâm hồn. Có lẽ cuộc sống khắc nghiệt, đầy bon chen đã biến đổi tất cả, biến những người từng sống vô tư, hồn nhiên trở thành những con người xa lạ, hoàn toàn khác biệt.
Giờ đây, giữa nhân vật “tôi” và những người từng gắn bó nơi quê hương chỉ còn lại một bức màn vô hình ngăn cách. Dù nhân vật “tôi” cố gắng tìm lại sự thân thiết qua tình bạn giữa cháu mình và con của Nhuận Thổ, ông chỉ có thể hy vọng rằng tình bạn của chúng sẽ không bị số phận nghiệt ngã chia rẽ như tình bạn của mình và Nhuận Thổ.
Chuyến về thăm quê hương đã khơi dậy trong lòng nhân vật “tôi” bao nhiêu nỗi suy tư, phiền muộn và day dứt. Dù thực tại đầy chua xót, nhưng quê hương vẫn mãi là nơi mà nhân vật “tôi” không thể quên, một phần của tâm hồn mà ông sẽ luôn mang theo, dù có đi đâu về đâu. Những ký ức, dù có bị thời gian và thực tại làm cho phai nhạt, vẫn sẽ mãi là ngọn lửa ấm áp trong lòng người con xa quê.
3. Cảm nhận về nhân vật Tôi trong Cố Hương hay nhất:
Lần trở về nhà sau 20 năm xa cách quê nhà, trong tâm trạng của nhân vật, có rất nhiều cảm xúc xen lẫn, từ niềm vui đến nỗi buồn, từ những ước mơ xa xôi đến những kỷ niệm thương nhớ về những người thân, người bạn thân thời thơ ấu.
Trên đường trở về quê, nhân vật tôi ngồi trên chiếc thuyền và lòng tôi đầy những cảm xúc khác nhau, từ niềm vui đến sự xốn xang. Gần đến nơi, tôi nhìn thấy những thôn xóm tiêu điều xa gần, im lìm nằm dưới vòm trời màu vàng úa. Lúc này, trái tim của nhân vật lại đầy tổn thương vì quê hương không thay đổi chút nào, vẫn tiêu điều và hiu quạnh như trước. Tuy nhiên, trong lòng nhân vật, quê hương lại gần gũi và thân thuộc với ký ức thời thơ ấu của mình.
Ở lại quê hương trong chín ngày, nhân vật tôi không có đủ thời gian để thăm hết bà con. Chỉ cùng mẹ và đứa cháu nhỏ buôn bán đồ đạc và thu dọn nhà cửa để giữ cho thời gian trôi nhanh hơn. Trước đây, nhân vật tôi luôn mong muốn trở về thăm quê hương, nhưng khi tôi trở về, tôi nhận ra rằng mọi người xung quanh đã đi hết. Cảnh tượng hiu quạnh trước mắt khiến tôi rất đau lòng và nhớ về người bạn thời thơ ấu của mình, Nhuận Thổ.
Nhuận Thổ là một cậu bé có nước da đen, thông minh và nhanh nhẹn, luôn sẵn sàng giúp đỡ nhân vật tôi. Nhưng bây giờ, khi nhân vật tôi gặp lại Nhuận Thổ, hình ảnh của người bạn thân thiết đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt già nua, hiện tại và đầy nỗi vất vả của cuộc sống.
Đối với nhân vật tôi, quê hương luôn đẹp trong kí ức của mỗi người, nhưng giờ đây, chốn làng quê xơ xác và hoang tàn đã dập tắt bao kỷ niệm đẹp trong trái tim tôi. Nhân vật tôi cảm thấy một khoảng cách vô hình với mọi người, và không thể chia sẻ những suy nghĩ của mình với ai. Tuy nhiên, tôi hy vọng tình bạn giữa cháu của tôi và con của Nhuận Thổ sẽ không bị ngăn cách giống như tôi và Nhuận Thổ.
Một chuyến trở về quê hương đã đem đến cho nhân vật tôi rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc. Quê hương của tôi có thể đã thay đổi, nhưng với những ký ức thời thơ ấu của mình, quê hương sẽ mãi mãi đẹp và trong sáng trong lòng tôi.
Ngoài ra, nhân vật tôi cũng cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa cuộc sống ở thành phố và cuộc sống ở quê hương. Ở thành phố, mọi thứ diễn ra nhanh chóng, đầy căng thẳng và áp lực. Trái lại, ở quê hương, cuộc sống chậm lại, tĩnh lặng và đầy bình yên. Nhân vật tôi cảm thấy như mình đang tìm lại chính mình, tìm lại sự bình yên, sự thư thái và niềm tự hào về quê hương.
Cùng với đó, nhân vật tôi cũng nhận thấy sự thay đổi của quê hương. Những cánh đồng lúa, những con đường xưa cũ đã thay thế bởi những tòa nhà cao tầng, những trung tâm thương mại. Những khu vườn cổ, những ngôi đền thờ cũng đã trở thành khu du lịch để thu hút khách du lịch. Tuy nhiên, nhân vật tôi vẫn cảm thấy yêu quê hương của mình, yêu những con người thân thiết và những ký ức đẹp trong tâm trí mình.
Trên hết, nhân vật tôi hy vọng sẽ có thêm cơ hội trở về quê hương, để được đắm mình trong những cảnh quan tuyệt đẹp, trong tiếng chim râm ran và trong những ký ức đẹp của tuổi thơ.