Cảm nhận bài thơ Chiều tối của Hồ Chí Minh chọn lọc hay nhất

Bài thơ Chiều tối – Hồ Chí Minh là bài thơ có sự kết hợp hài hòa giữ cổ điển và hiện đại, thiên nhiên và tâm hồn người thi sĩ. Bài viết dưới đây là tuyển tập Cảm nhận bài thơ Chiều tối của Hồ Chí Minh chọn lọc hay nhất giúp các em học sinh có thêm tài liệu để ôn tập. Chúng ta cùng tham khảo nhé.

1. Dàn ý Cảm nhận bài thơ Chiều tối của Hồ Chí Minh chọn lọc hay nhất:

1.1. Mở bài:

- Giới thiệu bài thơ: “Chiều tối” được Hồ Chí Minh sáng tác vào cuối thu năm 1942 khi Người đang bị chính quyền Tưởng bắt giam Giới thiệu Thạch, bài thơ thể hiện tình yêu thiên nhiên, yêu con người và chí khí. Tinh thần sắt đá của Bác trong hoàn cảnh xiềng xích, mất tự do.

1.2.Thân bài:

- Hai câu thơ đầu: Bức tranh thiên nhiên

+ Bức tranh thiên nhiên về chiều được Bác gợi ra hình ảnh cánh chim mỏi, đám mây trắng cô đơn.

=> Cảnh một khu rừng rộng lớn, mù sương nhưng hiu quạnh, hiu quạnh lúc chiều tà.

+ Bác Hồ đã dùng những chất thơ đầy màu sắc cổ điển ấy để làm cầu nối thể hiện nỗi buồn xa xứ, tâm trạng cô đơn của người viễn xứ khi phải lưu lạc nơi khách nhân.

- Hai câu thơ sau: Bức tranh cuộc sống

+ Hình ảnh cô thôn nữ xay ngô không chỉ gợi lên cái rùng mình của con người trong lao động mà còn phản ánh một bức tranh cuộc sống bình dị mà ấm áp.

+ Từ “hồng” được coi là nhân vật đầu đề của bài thơ bởi sự xuất hiện của một lò than rực rỡ xua đi bóng tối, sự lạnh lẽo của khung cảnh núi hồng.

+ Hai câu thơ cuối đã thể hiện lòng yêu đời, lạc quan yêu đời của Bác ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt, thử thách nhất.

1.3. Kết bài:

- Sơ lược về giá trị của bài thơ

2. Cảm nhận bài thơ Chiều tối của Hồ Chí Minh chọn lọc hay nhất:

Tác phẩm hay là tác phẩm chứa đựng giá trị tư tưởng sâu sắc. Ở đó, ta không chỉ thấy tài năng của nhà văn mà còn chứa đựng một tâm hồn, một nhân cách của một nhà thơ. Bài thơ Chiều tối là một bài thơ như thế, Hồ Chí Minh - vị lãnh tụ kính yêu của đất nước, nhà thơ của dân tộc với một tình cảm sâu nặng đối với Tổ quốc đã viết nên những vần thơ lay động tận đáy hồn người. . Nhưng có lẽ, bài thơ vẫn còn giá trị thưởng thức về sau.

"Chim mỏi về rừng tìm cây ngủ,

Chòm mây nhẹ giữa tầng không"

Sau một ngày dài kiếm ăn, đàn chim nối đuôi nhau trở về rừng tìm nơi nghỉ ngơi. Đàn chim mỏi vỗ cánh giữa trời chiều muộn. Một đám mây lẻ loi trôi giữa không gian vô định, cảnh vật nhẹ nhàng nhưng mang một nỗi buồn man mác. Lạ thay, là cảnh buồn hay chính tâm hồn của người đã khuất cũng đang sầu muộn xa quê hương. Thời khắc kết thúc một ngày cũng là lúc màn đêm buông xuống, đây là lúc mọi người tạm gác lại mọi công việc để trở về nơi quây quần bên bữa cơm gia đình. Có lẽ lúc ấy, Bác Hồ cũng đang khao khát được đứng trên đất nước mình, được đoàn tụ với đồng bào, các dân tộc. Vì thế, thực tại muôn đời khó khăn, nên cảnh sầu, áng mây lẻ loi, cánh chim mỏi là những hình ảnh ẩn dụ cho những lúc yếu lòng, cô đơn, lẻ loi của Người. nước ngoài. Nỗi nhớ quê hương ăn sâu vào tâm khảm nhà thơ, càng cô đơn nỗi nhớ càng lớn. Qua việc miêu tả khung cảnh quen thuộc, tâm trạng của Bác đã được bộc lộ rõ nét. Cảnh và tình tuy hai mà một - người mang niềm vui, cảnh không thể vui.

"Cô em xóm núi xay ngô tối

Xay hết lò than đã rực hồng"

Trọn đời không thể được kích hoạt để mở đơn giản. Cô gái xay ngô giữa trời đêm bình yên đến lạ. Giữa biết bao điều cao cả, vĩ đại khác, Bác Hồ đã nhìn lại cảnh lao động - xay ngô tối ngày. Chắc chắn Bác rất quan tâm đến thời khắc này, quan tâm đến sức lao động của con người trong từng thời điểm. Phải là một tâm hồn tinh tế, một thi sĩ mới có thể nhận ra vẻ đẹp rất đỗi dịu dàng, bình dị giữa cuộc đời như thế. Đó là vẻ đẹp của một con người giữa cuộc đời tuy nghèo khổ nhưng vô cùng lo toan, đáng quý và đáng yêu. Hình ảnh con người lao động hoà cùng vẻ đẹp của thiên nhiên làm cho bức tranh chiều tối ấm áp và sống động hơn. Mang lại sự sống cho núi rừng tuy buồn nhưng tràn đầy nhựa sống. Cũng như, chính khát vọng hướng tới cuộc sống, hướng tới những điều tốt đẹp, ước mơ vươn tới tự do cho mọi người, dù sống trong gian khổ tù đày ta càng trân trọng cuộc sống lao động. Chữ “hồng” trở thành nhãn, trung tâm của bài thơ. Ngọn lửa không đơn thuần là sự thật mà nó là biểu tượng của ngọn lửa cách mạng, ngọn lửa của tình yêu hòa bình. Ngọn lửa xua tan đêm lạnh, xua tan mệt mỏi ngày dài, nỗi buồn xưa cũ trong lòng người tù cách mạng. Ngọn lửa hồng thắp lên niềm tin vào một tương lai tốt đẹp của dân tộc, trên hết là vào sự bình yên của nhân dân lao động.

Đọc bài thơ, hẳn ai cũng sẽ có những suy nghĩ cho riêng mình. Với em, bài thơ không chỉ thể hiện tình yêu Tổ quốc của Bác Hồ mà qua đó, em trân trọng cuộc sống lao động của những con người giản dị chân chất, trân trọng cuộc sống hòa bình, tự do mà thế hệ mai sau đang sống. Từ đó, em càng thêm yêu Bác với tấm lòng bao la, càng thêm tự hào về hồn thơ lớn của dân tộc. Đồng thời cho em bài học về thái độ sống trước cuộc đời, trong giông bão, trước những khó khăn thử thách của cuộc đời em vẫn giữ vững đam mê, hướng tới ngọn lửa đỏ, hướng tới một tương lai đầy đủ. Nỗ lực hiện tại dù tự tạo áp lực cũng không thể làm ta gục ngã, mệt mỏi có thể chùn bước nhưng không thể quay đầu lại, hãy hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ ở sau lưng bạn. Luôn tích cực trong mọi hoàn cảnh.

3. Cảm nhận bài thơ Chiều tối của Hồ Chí Minh chọn lọc ý nghĩa nhất:

Bài thơ “Chiều tối” của tác giả Hồ Chí Minh được viết trong tập thơ Nhật ký trong tù, ghi lại những ngày tháng tác giả chịu cảnh tù đày ở nhà lao của Tưởng Giới Thạch.

"Chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ

Chòm mây trôi nhẹ giữa tầng không"

Bức tranh hoàng hôn được tác giả Hồ Chí Minh phác họa lên một bức tranh thiên nhiên, với đầy tính thi vị, không gian bao la mênh mông trên bầu trời những đàn chim sau một ngày mỏi mệt tìm kiếm mưu sinh chúng đang vội vã tìm về tổ của mình để nghỉ ngơi

Những chòm sao lơ lửng lững lờ trôi trong không trung thể hiện sự an nhàn thảnh thơi của mình khác hẳn với sự vội vã của đàn chim. Cảnh vật thiên nhiên khiến cho người chiến sĩ cách mạng, người tù tuy mệt mỏi về thể xác sau những hành trình áp giải, vẫn không thể nào làm ngơ trước cảnh vật thiên nhiên, núi non hùng vĩ, con người thi vị.

Thiên nhiên chính là nét chấm phá độc đáo gợi lên khung cảnh vô cùng tươi đẹp, bát ngát, trong sáng êm đềm của cảnh hoàng hôn nơi rừng núi, hoang sợ. Thiên nhiên đẹp trong trẻo, một vẻ đẹp nên thơ nhưng gợi chút buồn man mác trong lòng người lữ khách.

Hai câu thơ sử dụng bút pháp cổ điển làm chấm phá nhiều nét vừa quen vừa lạ trong thơ cổ điển. Tác giả Hồ Chí Minh lấy cánh chim làm cảnh động cho buổi chiều hoàng hôn, đối lập với sự tĩnh lặng của không gian, nó làm cho bức tranh chiều tối của tác giả thêm lung linh, say đắm lòng người.

Trong không gian bao la đó, con người dường như cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô đơn. Tác giả cảm thấy nhớ nhà nhớ quê hương của mình, biết bao muộn phiền lo lắng đang chất chứa trong tâm hồn của tác giả.

Tác giả cảm thấy nhớ quê hương, nhớ những người đồng bào đồng chí của mình. Tác giả lo lắng cho vận mệnh của quê hương dân tộc mình, khi nơi xa kia quê hương của chúng ta vẫn chìm trong sự chèn ép, áp bức của bọn thực dân. Những người dân của ta vẫn đang chịu cảnh ” Một cổ hai tròng” chịu nhiều thiệt thòi, sống khổ cực, bị bóc lột, mất quyền bình đẳng.

Cô em xóm núi xay ngô tối

Xay hết lò than đã rực hồng

Hai câu thơ sử dụng bút pháp cổ điển, chữ “Hồng” làm tiêu đề cho bài thơ. đó là một hình ảnh dung dị nhưng vô cùng chân thực được tác giả ghi lại một cách tinh tế và sâu sắc. Hình ảnh con người hiện ra khi đang lao động gợi lên sức sống cháy bỏng, vẻ đẹp giản dị của người con gái trong lúc lao động có thể tiêu biểu cho cuộc sống thanh bình, yên ả của núi rừng.

Hình ảnh bếp lửa hồng bập bùng mang đến cho bài thơ một sức sống mới, nó làm cho cả bài thơ như bừng sáng và ấm áp, một sức sống mới tươi vui, bình yên của kiếp người.

Đồng thời cũng thể hiện tinh thần lạc quan yêu đời trong thơ Hồ Chí Minh. Dù ở trong tù và mệt mỏi, do áp dụng chế độ của Tưởng Giới Thạch, Bác không nao núng hay tỏ thái độ. sợ nghe

Dù ở góc độ nào tác giả vẫn yêu đời và tin tưởng vào con đường tương lai mà mình đã chọn. Đó là con đường cách mạng theo chủ nghĩa Mác - Lênin, giải phóng dân tộc khỏi ách thực dân đế quốc, giành độc lập cho nhân dân lao động.

Bài thơ “Bữa tối” là bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ hiện đại và cổ điển trong thơ Hồ Chí Minh. Đoạn thơ đã đem đến cho người đọc một bức tranh thiên nhiên vô cùng sinh động và tươi đẹp.

4. Cảm nhận bài thơ Chiều tối của Hồ Chí Minh chọn lọc ấn tượng nhất:

Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng trong bài Hồ Chủ tịch - hình ảnh của dân tộc đã nói lên đại ý: Hồ Chủ tịch là người sống rất tình cảm, vì tình cảm mà ra đi hoạt động cách mạng. Trong thế giới bao la tình thương của Ngài dành cho con người, cho trẻ em, cho bạn bè gần xa, phải có chỗ cho tình cảm gia đình. Chiều có thể hé lộ một thoáng mơ ước thầm kín về một mái nhà ấm áp, một chốn dừng chân trên con đường dài lộng gió.

Chiều là khổ thơ thứ ba trong tập Nhật ký trong tù, ghi lại cảm xúc của nhà thơ trên đường bị dẫn từ nhà tù này sang nhà tù khác. Trên đường tải đó, đường khác. Người để ý cánh chim chiều.

"Chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ"

Câu thơ không chỉ đơn giản là tả cảnh mà còn bộc lộ tình cảm của nhà thơ. Làm sao biết chim đang làm việc, và làm sao biết chắc mục đích của chim là vào rừng tìm chỗ ngủ, nên nó nằm trong lòng chim? Câu thơ chỉ là báo hiệu trời đã định, hoạt động cả ngày đã mệt mỏi, đã đến lúc phải tìm một nơi để nghỉ ngơi. Câu thơ đối lập với hình ảnh đám mây lẻ loi dưới đây:

"Chòm mây trôi nhẹ giữa tầng không"

Câu thơ dịch hay, nhưng ý thơ có phần nhẹ nhàng hơn so với nguyên văn chữ Hán. Nó nhớ từ cô trong đám mây, có nghĩa là đám mây cô đơn, trần trụi rất có ý nghĩa. Hai chữ bay bổng nhẹ nhàng không thể diễn tả hết ý nghĩa của những con chữ trên màn hình. Vì độ là hoạt động của Hỗ trợ đi từ bờ này sang bờ khác, ví dụ như độ chèo thuyền từ thuyền sang sông, độ mặt trời ở lại suốt ngày, độ không là sự dịch chuyển từ chân trời này sang chân trời khác, bạn thấy lạ không? và vô tận là con đường của đám mây mới! Còn mãn tính là xuất hiện từ từ, từ từ. Đám mây cô đơn đi từ chân trời này đến chân trời kia, nhưng nó vẫn chậm chạp và trễ nải, biết bao giờ trở lại? Và rõ ràng khi trời tối, nó vẫn còn lửng lơ giữa các tầng lầu, một hình ảnh ẩn dụ về người tù bị dẫn đi trên con đường xa vạn dặm, không biết dừng chân ở đâu! Trong bức ảnh, chắc chắn anh đã truyền tải được cảm giác cô đơn, nôn nóng và khao khát một mái ấm gia đình. Chỉ hai câu thơ mà tả cảnh, tả cảnh, tả tình người. Đó là chức năng, phần còn lại của tuổi thơ.

Nếu như hai câu đầu kể về những chú chim vào rừng tìm giấc ngủ và những đám mây lẻ loi không biết dừng chân ở đâu, thì hai câu thơ sau lại bộc lộ một giai đoạn giấc ngủ của con người:

"Cô em xóm núi xay ngô tối

Xay hết lò than đã rực hồng."

Trong bản dịch, người dịch đã đưa từ bóng tối vào rõ ràng khi thơ cổ phong chỉ muốn người đọc cảm nhận bóng tối buông xuống mà không có bất kỳ sự báo trước trực tiếp nào. Điều đó tiết lộ bộ tứ. Nhưng đó là cái khó của người dịch. Đáng chú ý là một cảnh lao động gia đình, rất nhẹ nhàng, đời thường, dân dã: Cô thôn nữ xây ngô thóc, ngô ngô ăn xong, bếp hồng. Em gái, ngọn lửa, đại diện cho gia cảnh. Hạt ngô xay xong, biểu tượng bếp đỏ. Đối với công việc và nghỉ ngơi. Một nguồn cung cấp không khí về phía người thứ hai. Điều thứ hai cần lưu ý là trong nguyên bản, từ hồng là ấm, nóng chứ không phải đỏ, điều này càng chứng tỏ ý của nhà thơ là nhiệt chứ không phải ánh sáng hồng. Căn bếp lạnh lẽo, tro tàn là biểu tượng của sự cô độc, lẻ loi. Điều đáng chú ý thứ ba là nhà thơ đứng ở một tầm cao như vậy, như thể anh ta có thể đứng gần. Lại nữa, nhà thơ phải đứng rất lâu mới thấy được thời gian trôi trong câu: Em gái núi xây hạt ngô - Khi hạt ngô xay bếp hồng? Đây chỉ là một bài thơ trên đường. Vậy đó chỉ là một khung cảnh tưởng tượng trong tâm trí, trước mắt là xóm núi bên đường hiện lên như một biểu tượng của mái ấm gia đình, nơi đoàn tụ của những người thân yêu. Tuy đoạn kết này không rực rỡ màu hồng lạc quan của cách mạng như tôi hiểu nhưng nó vẫn ấm áp tình người, khiến lòng người nhẹ bẫng, cô đơn. im lặng. Cùng với hình ảnh ấy là giấc mơ thầm kín về mái ấm gia đình đang ám khói đâu đây. Nếu chúng ta chú ý đến bài thơ trước thì đây là bài Đi đường.

"Đi đường mới biết gian lao

Núi cao rồi lại núi cao trập trùng."

Một con đường dài vô tận, và bài hát sau đây là bài hát Ngủ Long Tuyền:

Đôi ngựa ngày đi chẳng nghỉ chân. Món gà ngũ vị: thường ăn vào buổi tối, nhiều cỏ lạnh quá, nổi điên xông vào đánh nhau, oanh tạc sớm, vui gần nghe tiếng chửi. Rồi ta sẽ thấy sự xuất hiện của gia cảnh ấy là điều rất dễ hiểu. Điều đó chứng tỏ trái tim của người cách mạng vẫn đập theo nhịp của những con người bình dị gần gũi với mọi người.

Nghệ thuật thơ cổ điển là nghệ thuật cổ gián tiếp, kể cảnh nói tình. Hình ảnh trong bài thơ cũng là tâm trạng. Nếu chỉ phân tích nó như một bức tranh hiện thực giản đơn, chắc chắn chúng ta sẽ xa rời thế giới nội tâm phong phú của nhà thơ.

    5 / 5 ( 1 bình chọn )